Chiếc xe bảy chỗ rẽ khỏi quốc lộ, lăn bánh chậm chạp vào con đường làng ngoằn ngoèo dẫn về quê cũ. Họ đang trên hành trình đưa tro cốt của mẹ về an táng cạnh mảnh vườn xưa – nơi bà vẫn nhắc về trong những năm cuối đời.
Cả xe im phăng phắc. Ở ghế sau cùng, ông Tám – người chồng già hơn bảy mươi tuổi của người đã khuất – ngồi ôm chiếc hũ sành tro cốt. Bên cạnh ông là cậu con trai út, mắt đỏ hoe, người run nhẹ vì mệt mỏi và xúc động. Đột nhiên, ông Tám quay sang cười khẽ, rồi thì thầm:
– Mình thấy không, đường làng vẫn như xưa, hàng xoan vẫn nghiêng vào nhau như mùa cưới năm ấy…
Cậu con trai liếc nhìn, nuốt khan. Không ai đáp lại. Xe tiếp tục lăn bánh, chỉ có tiếng còi xe và tiếng gió rít qua cửa kính mở hé. Mười phút sau, ông Tám lại lẩm bẩm, lần này giọng đầy hứng khởi:
– Nhớ cái hàng cháo sườn đầu dốc không? Hồi đó bà nhất quyết bắt tôi chở bằng được đi ăn…
Chị gái cả, ngồi ở hàng ghế giữa, quay xuống thì thào với em trai:
– Hình như ba không ổn. Ông đang nói chuyện với mẹ đó…
Rồi đột ngột, cụ Mười – người cao tuổi nhất trong họ, ngồi ghế phụ – bất ngờ quay ngoắt lại phía sau, mặt tái dại như gặp thứ gì ghê gớm. Cụ hét lên, rõ ràng và vang rền:
– DỪNG XE! DỪNG NGAY! Có người… chưa lên xe!
Cả xe chấn động. Bác tài giật mình phanh gấp, bánh xe nghiến rít trên mặt đường bụi. Một mớ tiếng la hoảng, ghế bật, trẻ con khóc ré. Cụ Mười chống tay mở cửa lao xuống, mắt dáo dác tìm quanh. Từng người trong đoàn lục đục xuống xe, chưa ai hiểu chuyện gì.
Ông Tám vẫn ngồi yên, mặt bình thản như không có gì lạ. Bàn tay vẫn ôm chặt chiếc hũ sành vào ngực.
Rồi ông lên tiếng, nhẹ nhàng, đầy thành kính:
– Bà bảo… chưa sẵn sàng. Vẫn còn người phải về cùng.
Mọi ánh nhìn dồn cả vào ông, rồi vào chiếc hũ.
Không ai nói gì.
Gió bỗng thổi mạnh hơn, làm mấy tán xoan lay lắt, rơi rụng những bông hoa tím nhạt xuống mặt đường nứt nẻ.