Suốt hơn 18 năm, bà Duyên sống lầm lũi trong con hẻm nhỏ, bán trà đá ven đường. Mùa nắng cũng như mưa, người ta quen với hình ảnh người phụ nữ đầu đội nón rách, lặng lẽ gánh hàng ra đầu ngõ từ tinh mơ đến tận khuya.
Họ gọi bà bằng những cái tên thô tục.Họ cấm con mình lại gần cô bé con bà, bảo:— Đồ không cha, dính vào chỉ có rước nhục!
Thế nhưng cô bé ấy – con gái bà – vẫn lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, đỗ đại học Y danh giá. Ngày biết tin con đậu trường lớn, bà Duyên chỉ ngồi khóc sau chõng trà, không dám nói gì với ai, sợ người ta lại bảo: “Chửa hoang thì giỏi giang mấy cũng là đồ thất đức.”
Rồi một ngày, cả làng náo loạn.
Hai mươi chiếc xe tải nối đuôi nhau rầm rập tiến vào con hẻm nhỏ, dẫn đầu là chiếc xe mui trần sáng choang, biển số ngoại tỉnh. Người dân ngơ ngác, kéo nhau ra xem.
Từ chiếc xe đầu tiên bước xuống một người đàn ông chững chạc, vest chỉnh tề, phía sau là đoàn tùy tùng bê sính lễ: nào vàng, nào hộp quà, tráp cưới, phong bì… đếm không xuể.
Ai nấy tròn mắt. Đám cưới nhà nào mà hoành tráng thế?
Rồi ông ấy dõng dạc nói lớn, ngay giữa sân nhà bà Duyên – nơi xưa nay chỉ có bụi và tiếng xì xào chê cười:
— Tôi là bố ruột của con bé. Hôm nay đến để hỏi cưới nó cho con trai tôi – cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ của nó.
Toàn bộ đám đông chết lặng.
Người đàn ông bước lại, mắt đỏ hoe, quay về phía bà Duyên đang run rẩy đứng nép sau cửa:
— Năm xưa tôi hèn, không dám công khai tình cảm với cô ấy. Bị ép lấy vợ khác, tôi không dám bảo vệ người phụ nữ mình yêu… Còn con tôi – tôi từng không nhận. Giờ nó lớn rồi, học giỏi, ngoan ngoãn, có người yêu là em trai cùng cha khác mẹ… Tôi không thể để bi kịch tái diễn.
Một cụ già trong làng run run hỏi:
— Ý… ý cậu là… tụi nó cùng huyết thống à?
Ông gật đầu.
— Phải. Và nếu tôi không nói ra hôm nay, hai đứa sẽ thành loạn luân mà không ai biết.
Cô gái nghe vậy quỵ xuống. Người yêu cô – cũng là con trai người đàn ông ấy – mặt trắng bệch, không thể tin được.
Cả làng bẽ bàng.
Người từng mỉa mai, từng dè bỉu, giờ lặng lẽ quay đi, không ai dám nhìn thẳng vào bà Duyên.Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm con vào lòng. Bàn tay gầy guộc run run vuốt tóc con gái, miệng mím chặt, như đã quen với nỗi đau từ bao năm nay.
Chiếc xe chở sính lễ vẫn nằm giữa đường, không ai dám chạm vào.
Còn cả xóm… không ai dám uống chén trà nào từ hôm đó.