Tôi lấy Khánh được 8 năm, có với nhau hai mặt con đủ nếp đủ tẻ. Trong mắt mọi người, Khánh là mẫu đàn ông lý tưởng: thành đạt, điềm đạm, chiều vợ thương con. Anh làm phó giám đốc một công ty xây dựng, còn tôi kinh doanh chuỗi cửa hàng thời trang. Kinh tế dư dả, tôi thuê một cô giúp việc tên Mận để đỡ đần việc nhà.
Mận năm nay vừa tròn 20, người ở quê lên, trông hiền lành, thật thà, da trắng bóc và phổng phao, mơn mởn sức xuân. Tôi thương Mận thật thà, chịu khó, lại ngoan ngoãn nên coi nó như em gái trong nhà. Quần áo, mỹ phẩm của tôi dùng không hết đều cho nó. Khánh thì luôn giữ khoảng cách, ít khi nói chuyện với Mận, lúc nào cũng ra vẻ ông chủ nghiêm nghị. Tôi cứ ngỡ thế là hay, là chồng mình đàng hoàng. Ai ngờ, đằng sau vẻ đạo mạo ấy là cả một bầu trời giả dối.
Dạo gần đây, Khánh hay kêu đau lưng, mỏi gối do tính chất công việc phải đi công trình nhiều. Anh thường xuyên bảo tôi mua sách về tự học bấm huyệt, châm cứu để “tự chữa trị”. Thấy chồng chịu khó tìm hiểu phương pháp dưỡng sinh, tôi cũng ủng hộ. Có đêm, tôi thấy anh chong đèn đọc sách đến khuya, trong lòng thầm cảm phục ý chí của chồng.
Đêm hôm ấy, trời trở gió, con bé út nhà tôi bị sốt nên quấy khóc. Tôi dỗ con ngủ xong thì cũng thiếp đi lúc nào không hay. Khoảng 2 giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc vì khát nước. Theo thói quen, tôi quờ tay sang bên cạnh để tìm hơi ấm của chồng thì thấy trống hoác.
“Chắc anh ấy đi vệ sinh hoặc ra ban công hút thuốc”, tôi nghĩ bụng.
Tôi dậy đắp lại chăn cho con rồi rón rén đi xuống bếp lấy nước. Căn biệt thự im ắng đến rợn người. Đi ngang qua phòng vệ sinh tầng 1 không thấy ai, tôi định quay lên thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phòng của Mận – nằm ngay cạnh bếp.
“Ư… ư… thầy ơi… đau… nhẹ thôi…”
Tiếng rên rỉ nghèn nghẹt, cố kìm nén nhưng vẫn lọt qua khe cửa.
Tim tôi như ngừng đập. Giọng nói đó là của Mận. Nhưng “thầy” là ai? Và tại sao lại đau?
Tôi nín thở, bước lại gần hơn. Tiếng người đàn ông trầm đục vang lên, giọng nói mà tôi quen thuộc đến từng hơi thở: “Yên nào… để thầy châm cứu chỗ này cho… huyệt này quan trọng lắm… thông được huyệt này là người khỏe ngay…”
Là Khánh!
Máu trong người tôi sôi lên sùng sục, dồn hết lên não. Chân tôi đứng không vững, phải bám chặt vào tường để không ngã khuỵu. Chồng tôi – người đàn ông đạo mạo – đang ở trong phòng cô giúp việc lúc 2 giờ sáng để “châm cứu”?
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bật chế độ quay video, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Tôi không được phép gào thét lúc này. Tôi phải bắt tận tay day tận trán để chúng không còn đường chối cãi.
Tôi vặn nhẹ nắm đấm cửa. Cửa không khóa! Có lẽ chúng nghĩ giờ này tôi và các con đã ngủ say như chết nên chủ quan.
Cánh cửa hé mở. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo màu hồng phấn (mà sau này tôi mới biết là Khánh lén mua cho Mận), cảnh tượng trước mắt khiến tôi buồn nôn.
Trên chiếc giường đơn chật chội, Khánh đang hì hục trên người Mận. Quần áo xộc xệch vứt đầy sàn nhà. Hộp kim châm cứu nằm lăn lóc ở góc bàn, nhưng thứ anh ta đang cầm trên tay không phải là kim, mà là… dầu bôi trơn.
“Rầm!”
Tôi đá mạnh cánh cửa đập vào tường. Tiếng động lớn như sét đánh ngang tai khiến đôi “gian phu dâm phụ” giật bắn mình. Mận hét lên thất thanh, vơ vội cái chăn che thân, mặt cắt không còn giọt máu. Khánh thì luống cuống ngã nhào xuống đất, mặt tái mét, lắp bắp không thành tiếng.
– “Vợ… vợ… em… nghe anh giải thích…”
Tôi bật đèn sáng trưng, giơ điện thoại quay cận cảnh khuôn mặt đê hèn của chồng và sự trơ trẽn của cô osin “ngây thơ”.
– “Giải thích cái gì? Anh đang ‘châm cứu’ à? Huyệt gì mà phải cở::i h:;ết quần áo ra thế kia? Huyệt gì mà phải dùng đến cả dầu bôi trơn thế này?” – Giọng tôi lạnh băng, sắc lẹm như dao.
– “Anh… anh thấy cái Mận nó kêu đau bụng, trúng gió… anh xuống xem mạch rồi bấm huyệt cho nó thôi… Em đừng hiểu lầm…” – Khánh vẫn cố cãi chày cãi cối, tay vơ vội cái quần đùi mặc vào.
Mận thì co ro cúi gằm mặt, lí nhí: “Chị ơi… em… em không biết gì đâu… Cậu chủ bảo chữa bệnh cho em…”
– “Câm mồm!” – Tôi quát lớn khiến Mận im bặt. – “Mày ăn cơm nhà tao, tao coi mày như em gái ruột thịt, đối đãi tử tế, mà mày dám leo lên giường với chồng tao à? Mày nghĩ tao ngu sao?”
Tôi nhìn Khánh, ánh mắt khinh bỉ tột độ. Bao nhiêu năm tình nghĩa vợ chồng, bao nhiêu sự tin tưởng giờ đây vỡ vụn. Tôi không đánh ghen, không túm tóc tát tai như những người đàn bà khác. Tôi biết, đánh chúng chỉ đau tay mình.
Tôi điềm tĩnh bước đến bàn, cầm lấy ví của Khánh, rút hết tiền mặt và thẻ ngân hàng.
– “Nghe cho rõ đây. Anh là Phó giám đốc, là người có địa vị xã hội, luôn xây dựng hình ảnh đạo đức. Nếu đoạn video này được gửi thẳng cho Tổng giám đốc và hội đồng quản trị công ty anh, rồi tung hê lên mạng xã hội cho cả thiên hạ, đối tác, nhân viên của anh chiêm ngưỡng… anh nghĩ sự nghiệp của anh sẽ đi về đâu?”
Khánh nghe đến đây thì bủn rủn chân tay, quỳ sụp xuống van xin: – “Vợ ơi… anh xin em… anh trót dại… Em đừng làm lớn chuyện, anh còn công ty, còn sĩ diện…”
– “Sĩ diện?” – Tôi cười nhạt. – “Lúc anh ‘châm cứu’ cho nó anh có nghĩ đến sĩ diện không? Giờ anh có hai lựa chọn. Một là ngay bây giờ, anh viết đơn ly hôn, để lại toàn bộ tài sản cho ba mẹ con tôi, coi như phí bồi thường tuổi thanh xuân và sự phản bội này. Anh ra đi tay trắng, tôi sẽ xóa đoạn clip này và giữ im lặng. Hai là cả cái xã hội này sẽ biết bộ mặt thật của Phó giám đốc Khánh, anh mất cả gia đình lẫn sự nghiệp.”
Khánh nhìn tôi, rồi nhìn Mận, mồ hôi vã ra như tắm. Hắn biết tính tôi, nói được làm được. Hắn không dám đánh đổi cả sự nghiệp bao năm gây dựng lấy một phút huy hoàng “châm cứu”. Cái ghế Phó giám đốc kia còn đẻ ra được nhiều tiền hơn số tài sản hiện tại, hắn tính toán nhanh lắm.
– “Anh… anh đồng ý. Anh sẽ ký.”
Tôi quay sang Mận: – “Còn cô, thu dọn đồ đạc biến khỏi nhà tôi ngay lập tức trong đêm nay. Đừng để tôi nhìn thấy mặt cô lần nữa. Và nhớ lấy bài học này: Đừng bao giờ tơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, nhất là chồng của người khác.”
Đêm hôm đó, căn nhà tôi sáng đèn nhưng lạnh lẽo. Tôi ngồi nhìn gã chồng hèn nhát ký vào đơn ly hôn, lòng đau như cắt nhưng không rơi một giọt nước mắt. Sáng hôm sau, Khánh xách vali ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Tôi ôm hai con vào lòng, nhìn ra cửa sổ đón ánh bình minh. Đau đấy, nhưng thà cắt bỏ khối u một lần đau đớn còn hơn để nó di căn giet chết cả cuộc đời mình. Từ nay, mẹ con tôi sẽ sống một cuộc đời mới, không có sự dối trá, không có những màn “châm cứu” bẩn thỉu lúc nửa đêm.

