Tôi là Trung, quê ở làng An Phúc, huyện Thanh Sơn. Lấy vợ là Mai, người thành phố. Từ ngày cưới nhau, Mai chỉ ở trên ấy, với lý do “nhà nội xa, việc bận”, có giỗ lễ, họ hàng, Tết nhất… cũng chỉ mình tôi về. Lúc đầu còn áy náy, sau thì thành quen.
Nhiều lần mẹ tôi ốm, Mai vẫn thản nhiên:
“Anh về thì về, em còn công chuyện. Chẳng lẽ lúc nào cũng chạy theo nhà chồng?”
Tôi buồn nhưng không nói. Người làng sau lưng xì xào, tôi cũng nuốt vào trong.
Ba tháng trước, bố gọi điện:
“Thứ Sáu về quê họp gia đình. Việc lớn.”
Tôi về, vẫn chỉ mình tôi, vì Mai kêu bận ký hợp đồng. Về đến nhà, thấy cả ba anh em đều có mặt, bố chỉ nói gọn:
“Mai mốt bố yếu rồi, mấy đứa cũng lớn cả rồi, nên tính cho đầy đủ.”
Hôm sau, ông dẫn cả nhà ra ngân hàng, làm thủ tục rút sổ tiết kiệm tên ông, chia cho mỗi người 2 tỷ, vẫn còn để lại 1 tỷ dưỡng già.
Tôi bần thần. Không phải vì tiền, mà vì những năm bố mẹ tằn tiện, sáng uống chè xanh, tối ăn cá khô mà tích được từng ấy.
Cuối buổi, bố nhìn thẳng chúng tôi:
“Tiền này là của bố mẹ chắt bóp cả đời. Không muốn để anh em chành chọe. Mỗi thằng một phần, đừng tính hơn thua.”
Tôi ôm bố, mắt cay.
Về đến nhà, Mai nghe tin thì đổi giọng ngay
Tôi chỉ kể lại bâng quơ:“Bố chia mỗi anh em ít tiền dưỡng thân.”
Chưa nói con số, Mai đã ngồi bật dậy:
“Bố tính được thế là đúng! Mình phải có trách nhiệm. Thứ Bảy tuần này anh dẫn em về quê, đón bố lên đây dưỡng. Nhà đông vui, em chăm bố cho.”
Tôi lặng người. Trước giờ dù cúng ông bà hay giỗ tổ, Mai còn chẳng buồn gọi điện hỏi thăm, giờ nghe mùi tiền thì thay đổi nhanh đến thế.
Chưa hết, tối đó Mai còn cười dịu dàng:
“Chồng yêu, mai anh chuyển tên sổ đỏ nhà mình sang hai vợ chồng đứng cùng nhé. Có bố lên ở dài, tụi mình phải tính nhà đất trước.”
Tôi nhìn cô ấy mà lạnh sống lưng.
Mai lái xe về quê như đi đón khách VIP
Về đến cổng, Mai tay xách nách mang nào bánh kẹo, bánh trung thu, giỏ trái cây… miệng cười tươi như mùa xuân:
“Bố ơi! Lần này con về đón bố lên ở với vợ chồng con!”
Họ hàng đứng trong sân nhìn nhau, còn bố tôi thì… cười hiền.
Ông bảo:
“Thôi, bố già rồi, dưới quê hợp không khí hơn. Với lại… mấy đứa lên họp với bố chút.”
Mai được mời ra nhà trên ngồi chơi.
Trong buổi họp riêng, bố tôi thở dài
Ông đặt một xấp giấy lên bàn:
Giấy chuyển giao toàn bộ 2 tỷ sang tài khoản đứng tên riêng của tôi
Một lá thư viết tay
Trong thư, bố viết:
“Thằng Trung là con hiếu thảo, nhưng sống với người khôn ngoan quá dễ bị nuốt chửng. Mai không sai, nhưng con phải tỉnh. Tiền bố cho – bố đã làm thủ tục ghi rõ: tài sản riêng của con, không phải tài sản chung trong hôn nhân. Nếu vợ con có ý không hay, chớ để trắng tay rồi hối.”
Tôi run hết người. Bố đã nhìn thấu tất cả.
Khi ra đến sân, bố tung “cú chốt” khiến Mai đứng hình
Ông nói đều đều:
“Mai này, bố già rồi, chẳng dám lên thành phố. Nhưng trước lúc nhắm mắt, bố chỉ mong Mai thương Trung nhiều hơn, như cách con vừa thương… 2 tỷ kia.”
Sân nhà im phăng phắc.
Mặt Mai đỏ bừng, không cãi được câu nào.
Họ hàng nghe xong cũng cúi đầu, ai cũng hiểu bố đã “vỗ mặt” mà vẫn giữ cho con dâu chút thể diện.
Mai cười méo mó:
“Dạ… con hiểu rồi ạ.”
Nhưng từ lúc lên xe trở về, cô ta không nói thêm một câu.
Đêm đó, nhìn bố nằm võng ngoài hiên, tôi chỉ biết tự hỏi
Đời người, tiền nhiều đến mấy cũng không đủ mua:
Một người vợ biết điều
Một gia đình biết thương nhau
Và những năm hi sinh của bố mẹ
Bố tôi không nói nhiều, nhưng chỉ một nước cờ hôm ấy…
Đã cứu cả đời con trai khỏi sa vào miệng hố.

