“Mẹ chồng không cho mua mâm cúng đắt tiền ngày đầy tháng cháu, ai ngờ con dâu cao tay bày ra 1 món khiến bà vừa nhìn đã suýt ngất, đi thẳng về nhà”
Nhà chồng tôi thuộc dạng “danh giá nề nếp”, nhưng kỳ thực là tiết kiệm đến mức… buồn cười. Chuyện gì cũng phải “liệu cơm gắp mắm”, thậm chí ngày đầy tháng cháu nội đầu tiên của bà – đứa bé đỏ hỏn mà tôi phải vượt cạn khổ sở sinh ra – bà vẫn dặn đi dặn lại:
“Mâm cúng đừng có bày biện rình rang, vài cái bánh, ít trái cây là được rồi. Thời buổi khó khăn, hoang phí là tội đấy con ạ!”
Tôi chỉ “dạ vâng” cho xong, nhưng trong lòng thì uất ức. Không phải vì tôi thích khoa trương, mà vì tôi muốn tổ chức cho con một ngày trọn vẹn – không chỉ để cảm ơn trời đất, mà còn là để lưu giữ ký ức đẹp cho con về sau.
Chồng tôi thì như chiếc bóng, nghe mẹ là chính, không dám hó hé. Tôi đành âm thầm lên kế hoạch riêng.
Ngày đầy tháng đến. Bà nội bước vào nhà với vẻ mặt tự tin như đã “nắm quyền kiểm soát”. Nhưng vừa bước vào phòng khách, bà lập tức khựng lại.
Trước mặt bà là một mâm lễ chỉn chu, đúng theo truyền thống, với 12 chén chè, 12 đĩa xôi, mâm trái cây ngũ quả, hoa tươi, và đặc biệt là chiếc bánh kem handmade hình chú voi nhỏ xinh – biểu tượng may mắn của con tôi. Nhưng điều khiến bà suýt ngất không phải là mâm cúng, mà là món đặc biệt tôi đặt ở chính giữa bàn: một tờ giấy lồng khung kính – ảnh siêu âm thai nhi với dòng chữ bà đã từng viết tay khi tôi mang bầu tháng thứ 3: “Bà mong cháu khỏe mạnh chào đời. Nếu là con trai, bà sẽ lo cho đầy đủ mọi thứ!”
Bà sững người. Tôi nhẹ nhàng nói:
“Con không dám hoang phí đâu mẹ. Con chỉ giữ lời mẹ hứa thôi ạ.”
Cả nhà im lặng. Chồng tôi đỏ mặt không dám nhìn ai. Bà nội thì lặng lẽ đi thẳng ra cổng, miệng lẩm bẩm:
“Mình già rồi, nhưng bị con dâu nó ‘gài’ một vố…”
Ai cũng tưởng tôi hiền lành, nhẫn nhịn. Nhưng đôi khi, hiền không có nghĩa là để người khác xem thường.