Hôm ấy, cả làng kéo đến đưa tiễn, tiếng kèn trống não nề hòa cùng tiếng khóc của cô chú
Mưa lất phất rơi, cái lạnh đầu thu thấm vào từng ngón tay tôi khi cùng cả nhà khiêng quan tài ông nội ra đồng. Ông mất sau một cơn bạo bệnh, để lại căn nhà trống vắng và mẹ tôi ngày nào cũng thẫn thờ bên bàn thờ. Hôm ấy, cả làng kéo đến đưa tiễn, tiếng kèn trống não nề hòa cùng tiếng khóc của cô chú. Con đường đất dẫn ra nghĩa trang lầy lội, mọi người lặng lẽ bước, không ai nói gì nhiều.
Khi đoàn người vừa ra đến cánh đồng, bất ngờ một con trâu trắng từ đâu chạy tới. Nó to lớn, lông trắng muốt như tuyết, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào quan tài. Cả nhà tôi sững sờ. Trâu trắng hiếm lắm, cả vùng này chẳng ai từng thấy. Nó không sợ hãi, không chạy loạn, chỉ lặng lẽ bước tới, dụi đầu vào quan tài như thể đang chào tạm biệt. Mẹ tôi nắm chặt tay tôi, thì thào: “Ông nội… ông nội con đang hiển linh sao?” Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ thấy lông tàn gà dựng đứng.
Rồi, trước sự chứng kiến của cả làng, con trâu từ từ khuỵu xuống. Nó nằm bên cạnh quan tài, thở hổn hển vài cái rồi bất động. Chú Ba, người nuôi trâu lâu năm, chạy tới xem, lắc đầu: “Chết rồi. Không vết thương, không bệnh tật, cứ thế mà chết.” Dân làng xôn xao, người thì bảo đó là điềm lành, kẻ lại nói điềm dữ. Tôi chỉ thấy lạnh sống lưng, như thể có gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết đang xảy ra.
Sau đám tang, cuộc sống dần trở lại bình thường, nhưng mẹ tôi thay đổi. Bà hay ngồi thẫn thờ, nhìn ra cánh đồng nơi con trâu trắng chết. Rồi một ngày, mẹ gọi tôi vào, giọng run run: “Con ơi, mẹ… mẹ có thai.” Tôi ngỡ ngàng. Mẹ đã ngoài bốn mươi, bác sĩ từng nói bà khó có con nữa sau khi sinh tôi. Cả nhà mừng rỡ nhưng cũng lo lắng, vì mẹ yếu, mang thai ở tuổi này không dễ.
Đến ngày mẹ sinh, cả nhà quây quần ở bệnh viện. Khi bác sĩ bế đứa bé ra, tôi sững sờ. Em trai tôi, nhỏ xíu, đỏ hỏn, nhưng trên trán có một mảng da trắng muốt, hình dạng như một vầng trăng khuyết. Cô tôi bật khóc: “Giống hệt cái bớt trên trán ông nội!” Cha tôi lặng người, chỉ nắm chặt tay mẹ. Dân làng sau đó đồn rằng em tôi là ông nội đầu thai, rằng con trâu trắng hôm ấy là sứ giả đưa linh hồn ông về lại với gia đình.
Nhưng tôi, khi nhìn vào đôi mắt em trai, lại thấy một điều kỳ lạ. Đôi mắt ấy không giống mắt trẻ sơ sinh, mà sâu thẳm, như mang ký ức từ một kiếp khác. Mỗi lần em nhìn tôi, tôi lại nhớ đến con trâu trắng, nhớ cái cách nó dụi đầu vào quan tài. Liệu có thật là ông nội trở về, hay là một điều gì đó lớn lao hơn, mà chúng tôi chưa bao giờ hiểu được?