Mẹ chồng đưa tôi đi kh/ám th/ai, bà vừa ra ngoài, nữ y tá ghé tai tôi: “L/y hô/n đi! Ch/ạy m/au còn kịp!”, hôm sau tôi phát hiện ra điều ki/nh khủ/ng…
Tôi và Hùng kết hôn đã hơn một năm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không quá ngọt ngào, nhưng tôi vẫn cố gắng tin rằng, chỉ cần có tình yêu và sự kiên nhẫn, mọi thứ sẽ ổn. Hùng là người đàn ông ít nói, còn mẹ chồng tôi – bà Tư – thì lại cực kỳ khó tính. Bà luôn muốn kiểm soát mọi việc trong nhà, từ bữa cơm đến chuyện sinh con.
Cách đây hai tháng, tôi phát hiện mình mang thai. Tôi mừng rơi nước mắt vì đã mong đợi đứa con này suốt gần một năm trời. Nhưng Hùng lại không mấy vui vẻ. Anh chỉ gật đầu lạnh nhạt:
– Ừ, tốt rồi.
Thay vì chúc mừng hay ôm tôi, anh tiếp tục dán mắt vào điện thoại. Tôi hụt hẫng, nhưng vẫn cố nghĩ rằng đàn ông thường ít thể hiện cảm xúc.
Hôm đi khám thai lần đầu, mẹ chồng nhất quyết đòi đi cùng. Bà nói giọng chắc nịch:
– Phải đi xem xem cháu nội tôi khỏe mạnh không. Giờ con dâu dâu nhiều đứa yếu ớt lắm, đẻ toàn con gái.
Tôi nghe mà chỉ biết cười gượng. Tôi chẳng dám phản ứng, vì từ ngày về làm dâu, bà đã quen sai bảo tôi như người ở.
Tới phòng khám tư nhân, khi bác sĩ gọi tên, tôi bước vào cùng bà. Bác sĩ siêu âm, rồi bảo mẹ chồng ra ngoài đợi một lát để tiện kiểm tra thêm. Khi cánh cửa khép lại, nữ y tá trẻ đứng bên cạnh đột nhiên bước đến gần, thì thầm:
– Chị… có phải chị là vợ của anh Hùng không?
Tôi giật mình:
– Dạ, vâng. Sao cô biết ạ?
Cô y tá liếc quanh, rồi hạ giọng run run:
– Em khuyên chị… ly hôn đi! Chạy mau còn kịp.
Tôi chết lặng. Tim tôi đập thình thịch.
– Cô nói gì vậy? Tại sao lại nói thế?
Cô y tá chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng sợ hãi:
– Em không thể nói rõ… nhưng anh ta… không phải người tốt. Chị cẩn thận.
Rồi cô vội quay đi như sợ có ai nghe thấy. Tôi ngồi đờ ra, tim nhói đau. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Trên đường về, tôi không dám nói với mẹ chồng. Bà vui vẻ cầm tờ siêu âm trên tay, nói lớn:
– Hy vọng cháu nội của tôi là con trai!
Tối đó, khi Hùng về, tôi cố gắng quan sát anh. Nhưng ánh mắt anh vẫn thờ ơ như mọi khi, không một chút quan tâm đến việc tôi mệt hay không. Từ hôm đó, lòng tôi đầy nghi ngờ. Tôi bắt đầu để ý mọi thứ xung quanh – và rồi phát hiện ra điều khiến tôi rụng rời.
Một đêm, Hùng để quên điện thoại trong phòng khách. Màn hình bật sáng, hiện lên tin nhắn từ một người tên “Thảo My”:
**“Anh yên tâm, kết quả hôm nay ổn. Em có thai rồi.”**
Tôi chết đứng. Toàn thân run rẩy. Tôi mở ra xem thêm, và trong đó là hàng chục tin nhắn đầy ẩn ý. “Anh chỉ cần cô ta sinh con ra rồi làm xét nghiệm ADN là xong”, “Con em mới là con ruột anh”.
Cả thế giới như sụp đổ. Tôi hiểu ra vì sao anh ta lạnh nhạt, vì sao mẹ chồng khăng khăng muốn đi khám cùng tôi — bà sợ tôi sinh “đứa không phải cháu nội ruột”.
Tôi cắn môi đến bật máu, nhưng vẫn lặng im. Sáng hôm sau, tôi âm thầm đến lại phòng khám. Tôi gặp nữ y tá hôm trước, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi:
– Cô có thể nói cho tôi biết… cô biết gì về chồng tôi?
Cô nhìn tôi, đôi mắt buồn rười rượi.
– Anh ta từng đưa một cô gái khác đến đây, cũng nói là vợ. Họ làm xét nghiệm thai cùng bác sĩ ở phòng bên. Cô gái ấy… có thai hơn một tháng.
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Cô y tá nắm tay tôi thật chặt, nói nhỏ:
– Em xin lỗi vì đã xen vào chuyện riêng, nhưng em không muốn chị bị lừa. Người đàn ông đó thật sự rất tệ.
Tôi đi như người mất hồn. Cả buổi, tôi lang thang ngoài đường, bụng nặng trĩu. Đứa con trong tôi vẫn đang lớn lên từng ngày, nhưng cha nó lại phản bội mẹ ngay trong thời điểm này.
Chiều hôm đó, tôi trở về nhà. Mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách, thấy tôi liền cau mày:
– Cô đi đâu mà giờ mới về? Hùng nó bảo tối nay đưa tôi đi ăn cùng đối tác, cô ở nhà dọn cơm.
Tôi nhìn bà, bình tĩnh đáp:
– Con không nấu đâu ạ. Từ mai con dọn ra ngoài sống.
Bà sững người:
– Cô nói gì?
Tôi lấy từ túi xách ra xấp ảnh chụp màn hình tin nhắn. Bà cầm lên, mặt tái mét. Tôi nghẹn ngào:
– Con không thể tiếp tục sống trong căn nhà mà chồng và mẹ chồng coi thường con như vậy. Con chỉ mong con mình được sinh ra trong bình yên.
Bà run rẩy, miệng lắp bắp không nói được lời nào. Còn tôi, lần đầu tiên trong đời, thấy lòng mình nhẹ nhõm đến kỳ lạ. Tôi không còn sợ hãi nữa.
Đêm đó, tôi thuê một phòng trọ nhỏ gần bệnh viện. Cô y tá hôm trước đến thăm, mang theo ít sữa và cháo dinh dưỡng. Cô nắm tay tôi, mỉm cười:
– Chị mạnh mẽ lắm. Đứa bé cần một người mẹ như chị.
Tôi ôm cô, nước mắt rơi dài. Có lẽ đúng như cô nói — đôi khi, rời bỏ mới là cách để bảo vệ chính mình và con.
Và tôi thề, dù có phải một mình, tôi cũng sẽ sinh con ra, nuôi con khôn lớn bằng tất cả tình yêu mà người mẹ có thể trao.