Một buổi chiều mưa tầm tã, gió lùa từng cơn lạnh buốt vào con hẻm nhỏ. Ông Minh – một ông lão ngoài bảy mươi, sống lủi thủi một mình trong căn nhà gỗ cũ kỹ, đang định khép cửa thì bất chợt nhìn thấy một cậu bé khoảng mười tuổi, quần áo ướt sũng, co ro dưới mái hiên.
Nhìn gương mặt tái nhợt, đôi mắt đượm buồn của cậu bé, lòng ông Minh chợt se lại. Ông chậm rãi mở cửa, giọng trầm ấm:
– Trời mưa lớn thế này, vào đây trú tạm đi cháu.
Cậu bé ngập ngừng nhìn ông một lúc rồi mới rụt rè bước vào. Nước mưa nhỏ giọt từ mái tóc rối bù xuống nền gạch cũ. Ông Minh vội lấy khăn đưa cho cậu.
– Cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu mà dầm mưa thế này?
Cậu bé ôm chặt chiếc túi vải cũ, mắt cụp xuống:
– Cháu tên Nam… cháu đi tìm mẹ…
Câu nói của Nam khiến ông Minh khựng lại. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng ông.
Ông lấy một chiếc áo khô đưa cho Nam rồi rót ly trà gừng nóng:
– Mẹ cháu đâu? Sao cháu lại đi tìm một mình?
Nam siết chặt chiếc túi hơn, giọng nói nhỏ như gió thoảng:
– Mẹ cháu đi làm xa… lâu lắm rồi không về. Cháu ở với bà ngoại, nhưng bà mất rồi… Cháu chỉ có bức ảnh này của mẹ… Cháu muốn tìm mẹ…
Nói rồi, Nam lấy từ trong túi ra một bức ảnh cũ, mép giấy đã sờn rách theo thời gian.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, ông Minh chết lặng. Bàn tay già nua run run cầm lấy, tim ông như ngừng đập.
Đó là con gái ông!
Ông Minh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ký ức năm xưa bỗng chốc ùa về…
Năm đó, con gái ông – Lan – yêu một chàng trai nghèo. Ông không chấp nhận cuộc hôn nhân này, tìm mọi cách chia rẽ hai người. Nhưng Lan vẫn kiên quyết ra đi. Ngày cô rời khỏi căn nhà này cũng là ngày ông Minh đoạn tuyệt, không liên lạc gì với con suốt mười lăm năm trời, gia đình ông cũng đã thử nhiều cách vẫn không có tin tức,…
Ông cứ nghĩ cô đã sống tốt ở một nơi nào đó… Nhưng không ngờ, bây giờ, đứa cháu ngoại mà ông chưa từng biết đến lại đứng trước mặt ông, trong một hoàn cảnh đáng thương đến vậy.
Nam thấy ông Minh im lặng quá lâu, đôi mắt đầy hi vọng bỗng chốc lo lắng.
– Ông ơi… ông biết mẹ cháu sao?
Ông Minh nghẹn lại, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. Ông ôm chặt lấy Nam, giọng run run:
– Cháu ơi… mẹ cháu là con gái ông… Ông là ông ngoại của cháu đây…
Nam ngỡ ngàng nhìn ông, đôi mắt mở to.
– Ông… ông là ông ngoại của cháu?
Ông Minh gật đầu, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhăn nheo. Lần đầu tiên sau mười năm, ông mới cảm thấy tim mình ấm lại.
Nam chợt nhớ ra điều gì đó, cậu vội lục tìm trong chiếc túi vải cũ.
– Ông ơi, cháu còn một thứ nữa…
Nam rút ra một phong thư đã ố vàng, trên đó có ghi: “Gửi bố, nếu một ngày con không còn nữa.”
Ông Minh chấn động. Đôi tay run rẩy mở lá thư, từng chữ như nhát dao cứa vào tim ông:
*”Bố à, nếu bố đọc được lá thư này, có lẽ con không còn trên đời nữa.
Con xin lỗi vì đã rời xa bố mà không một lời từ biệt. Nhưng con yêu người con yêu, con chấp nhận mọi khó khăn để có được hạnh phúc. Đáng tiếc, con lại không có được hạnh phúc trọn vẹn…
Người đàn ông con yêu đã mất sau một tai nạn. Một mình con gắng gượng nuôi con trai, nhưng cuộc sống quá khắc nghiệt.
Con từng muốn quay về tìm bố, nhưng con sợ… Con sợ bố vẫn chưa tha thứ…
Nếu một ngày bố gặp con trai con, xin bố hãy yêu thương thằng bé như cách mà ngày xưa bố từng yêu thương con…”*
Đọc đến đây, nước mắt ông Minh tuôn rơi. Ông ôm Nam vào lòng, nghẹn ngào:
– Ông xin lỗi… Ông đã sai…
Nam không hiểu hết chuyện người lớn, nhưng nghe giọng ông đầy đau khổ, cậu cũng ôm chặt lấy ông, đôi mắt hoe đỏ.
Từ ngày đó, Nam ở lại với ông Minh. Căn nhà lạnh lẽo bỗng chốc trở nên ấm áp hơn.
Những buổi sáng sớm, ông Minh chở Nam đi học bằng chiếc xe đạp cũ. Những buổi tối, ông kể cho cậu nghe chuyện ngày xưa về mẹ, về tuổi thơ của ông.
Cơn mưa năm ấy đã mang đến một cuộc hội ngộ kỳ diệu. Một gia đình từng tan vỡ, nay đã tìm thấy nhau…